Tiếng còi vang lên những phút cuối cùng của buổi tập, khi mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, để lại những tia nắng vàng rực trải dài trên sân cỏ VietGoal. Trong một khoảnh khắc duy nhất, ống kính máy ảnh đã bắt được hai biểu cảm đối lập – niềm vui sướng tột cùng và nỗi thất vọng tận cùng – phản ánh rõ nét nhất về bản chất của bóng đá trẻ.
Minh, cậu bé mang áo số 2 đỏ thắm của VietGoal, vừa tung người sút một cú đẹp mắt vào góc cao khung thành. Đôi mắt cậu sáng lên trong niềm hân hoan. Đôi tay nhỏ giơ lên trước miệng ăn mừng một các ngạo nghễ, mái tóc đen bồng bềnh theo từng bước chân nhảy múa.
Trong cùng khung hình ấy, ở góc đối diện, Nam đưa tay lên che mặt giấu đi sự thất vọng. Đôi vai nhỏ bé rũ xuống, ánh mắt buồn bã nhìn theo đường bóng vừa bay vào lưới. Những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt bé tròn vành vạnh, hoà cùng nỗi tiếc nuối khi không thể giữ vững kết quả cho đến cuối cùng. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng có những khoảnh khắc, sự nỗ lực vẫn chưa đủ để ngăn cản số phận của trái bóng.
Một khung ảnh, hai số phận. Một niềm vui, một nỗi buồn. Nhưng trên hết, đó là những cảm xúc thuần khiết nhất của tuổi thơ trên sân cỏ VietGoal. Không có sự giả tạo, không có những toan tính. Chỉ có tình yêu bóng đá và những cảm xúc chân thành nhất của những trái tim còn đang vô tư với đời.

Bức ảnh ấy ngoài ghi lại một khoảnh khắc đặc biệt của trận đấu, đó là bài học về việc đối mặt với thành công và thất bại. Ngày mai, khi mặt trời lại lên, Minh và Nam sẽ lại cùng nhau trở lại sân tập, tiếp tục theo đuổi giấc mơ bóng đá của mình dưới màu áo đỏ của VietGoal. Bởi vì đó chính là điều kỳ diệu của tuổi thơ – nơi niềm vui và nỗi buồn đều là những bài học quý giá trên con đường trưởng thành.